Đọc toàn bộ chương
Mọi sự lao khổ của loài người là vì miệng mình, song không hề được thỏa nguyện.
Người dầu sống đến hai ngàn năm, mà không hưởng được chút phước nào, cuối cùng cả thảy há chẳng về chung một chỗ sao?
Người khôn ngoan hơn chi kẻ ngu muội? Người nghèo biết đạo ăn ở trước mặt người ta, nào có ích chi?